Tuyển thủ Xuân Hiếu 'nuốt nước mắt' chờ ngày tái xuất

11:59 Thứ bảy 16/03/2013

Kể từ khi bị tai nạn giao thông khiến cánh tay phải gần như tê liệt vào tháng 9 năm ngoái, hậu vệ Bùi Xuân Hiếu của Hoàng Anh Gia Lai (HAGL) vẫn chưa hẹn ngày trở lại, nhưng trong anh ẩn chứa nghị lực phi thường để vượt qua nghịch cảnh này.

Trưa ngày 24/9/2012, Bùi Xuân Hiếu đang đi bộ trước cổng Học viện HAGL trên Quốc lộ 14 thì có hai chiếc xe khách chạy ngược chiều va chạm nhau gần đó. Bất ngờ, nắp capô của xe khách biển số Đăk Lăk chạy tuyến Đăk Lăk - Hà Nội bung ra đập phải người Xuân Hiếu. Ngay sau đó, anh được chuyển xuống Quy Nhơn cấp cứu. Tại đây các bác sĩ của bệnh viện Bình Định tiến hành phẫu thuật (mổ phần đốt sống, khâu 12 mũi), tạm thời giúp anh qua cơn nguy kịch.

Sau đó, Bùi Xuân Hiếu đã trải qua hàng loạt quá trình điều trị tại Bệnh viện Chợ Rẫy cũng như Bangkok, Thái Lan. Anh cho biết cuối tháng 3 này sẽ sang lại Bangkok tái khám để đánh giá tiến trình hồi phục chấn thương.

- Mọi người đều muốn biết đến khi nào anh có thể trở lại thi đấu?

- Đã có nhiều tin đồn về thời gian tôi trở lại sân cỏ. Các bác sĩ điều trị đã từng chẩn đoán tôi sẽ trở lại sân cỏ sau hơn 6 tháng dưỡng thương. Nhưng tôi là người biết rõ nhất vì từng giờ, từng phút cảm nhận được nó. Thật sự tôi không biết đến khi nào mình mới có thể trở lại sân cỏ (Hiếu nói điều này với đôi mắt nhìn xa xăm, đượm buồn - PV).

Xuân Hiếu từng là đội trưởng đội U21 Việt Nam vô địch giải U21 quốc tế 2011 và được HLV Phan Thanh Hùng gọi chuẩn bị cho AFF Cup 2012.

- Anh có thể cho biết cụ thể hơn?

- Cánh tay của tôi đã không còn quá đau nhưng không thể cử động bình thường. Tôi chỉ có thể cử động các ngón tay, còn cả cánh tay gần như buông thõng, không có cảm giác gì. Nói thật, tôi không biết rồi cánh tay mình sẽ ra sao nữa, đành chờ vậy…

- Đã có lúc nào anh rơi vào trạng thái tuyệt vọng chưa?

- Có chứ, tôi không nghĩ chấn thương của mình nặng đến thế. Khi mới bị tai nạn, được chữa trị kịp thời tôi chỉ nghĩ chấn thương của mình nhẹ và sẽ sớm trở lại sân cỏ, nhưng không ngờ nó lại lâu đến thế. Chờ đợi trong hoàn cảnh không biết điều gì cụ thể sẽ đến chẳng khác nào một sự tra tấn.

Bạn gái và bố chăm sóc Bùi Xuân Hiếu trong những ngày anh nằm điều trị.

- Ngay khi bị tai nạn anh nghĩ đến điều gì đầu tiên?

- Khi bị nắp capô văng trúng người, tôi bất tỉnh ngay lập tức. Khi hồi sức trở lại tôi thấy mình thật may mắn khi vẫn còn sống. Và như thế tôi vẫn còn cơ hội để làm lại.

- Với những người đã ở bên anh thì sao?

- Đó là món quà lớn nhất trong đời mà tôi nhận được. Những ngày nằm điều trị được bố và bạn gái chăm sóc tận tình tôi mới thấy cuộc sống thật quý giá và vì thế tôi càng có thêm nghị lực để đương đầu với những khó khăn.

- Bóng đá có ý nghĩa như thế nào đối với anh?

- Nó gần như là tất cả đối với tôi. Cả gia đình, dòng họ và cả vùng quê nơi tôi sinh sống chỉ có mình tôi là theo nghiệp quần đùi, áo số. Bao nhiêu hy vọng, kỳ vọng đều dồn vào tôi cả. Nhìn các đồng đội hàng ngày tập rồi thi đấu, tôi thèm lắm. Ra sân xem thì cười vậy thôi chứ khi về lại rất buồn. Nhiều lúc tôi trốn riêng ra một góc nuốt nước mắt vào trong.

Bạn gái của Hiếu tên Duyên hiện đang học năm cuối ĐH Đà Lạt, cô là người đã động viên anh rất nhiều trong thời gian qua.

- Đặt trường hợp không thể trở lại sân cỏ, anh có điều gì hối tiếc không?

- Hối tiếc thì cũng làm được gì, nhưng tôi nghĩ cuộc sống không có con đường cùng. Tôi không nghĩ đến điều tồi tệ đó. Tôi chỉ nghĩ đến ngày trở lại. Tôi đã tự nhủ, nói với bố và bạn gái rằng nếu hồi phục chấn thương, tôi sẽ tập 3 buổi/ ngày để sớm trở lại sân cỏ. Tôi sẽ chiến đấu tới cùng vì mục tiêu ấy.
Nguyễn Đăng | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục