ĐT Việt Nam: Vì sao cứ tự từ chối mình?

13:59 Thứ ba 15/10/2013

Hôm nay đội tuyển Việt Nam có trận đấu thứ 3 tại vòng loại Asian Cup 2015. Mọi chuyện chẳng có gì đặc biệt nếu như đội tuyển không có 2 trận thắng tại Qatar trước chính đội tuyển chủ nhà và CLB mạnh nhất của nước này. Nó cho thấy, lẽ ra chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội trước khi đá với Uzbekistan…

Khi bốc thăm vòng loại, Việt Nam chính là đội bóng Đông Nam Á có bảng đấu tương đối dễ thở nhất khi các đối thủ của chúng ta không đến mức vượt tầm quá xa. Chúng ta từng hòa UAE và vẫn thường có kết quả khả quan khi đối đầu với những đội Tây Á. Trong bảng có Hong Kong (TQ), một đối thủ ngang tầm. Ẩn số lớn nhất là Uzbekistan nhưng đội này chẳng phải “ông kẹ” như tầm vóc của Nhật Bản hay Hàn Quốc, Trung Quốc…

Về lịch thi đấu, chúng ta cũng có những lợi thế nhất định khi khởi đầu vòng loại trên sân nhà, sau đó chỉ gặp Hong Kong (TQ) trên sân khách. Hai trận đấu này nếu tính toán cụ thể thì có thể kiếm được 2 điểm nhằm duy trì cơ hội cho đến cuối vòng loại. Nói cách khác, với tương quan lực lượng và lịch thi đấu khá “êm”, việc chúng ta đặt mục tiêu đứng nhì bảng không phải là quá viển vông.

Thế nhưng trên thực tế, chính chúng ta lại tự từ bỏ các cơ hội của mình khi hoàn toàn không có sự chuẩn bị tốt nhất cho vòng loại Asian Cup sau cú sốc tại AFF Cup 2012. Và cũng trên thực tế, cả 2 thất bại trước UAE lẫn Hong Kong (TQ) đều để lại nhiều tiếc nuối vì cả 2 trận đều cho thấy chí ít chúng ta cũng có được điểm. Không ai khác, chính đội tuyển Hong Kong (TQ) cho thấy họ đã có sự tính toán khá cụ thể cho chiến dịch này bằng việc thủ hòa trên sân Uzbekistan và thắng Việt Nam bằng tỷ số tối thiểu trên sân nhà.

Đến lúc này, hẳn nhiều người sẽ tiếc nuối cho thất bại 2-1 trước UAE ở đầu vòng loại Asian Cup. Ảnh: Quang Thắng

Cái thói quen “chưa đá đã muốn thua” đã lập lại trong một năm mà bóng đá Việt Nam dồn hết tâm lực cho SEA Games mặc dù về tính chất, vòng loại Asian Cup có giá trị lớn gấp nhiều lần và đáng được đầu tư gấp nhiều lần. Thế nhưng, ngay khi tập trung đội tuyển quốc gia, mục tiêu vẫn là để ông Hoàng Văn Phúc “luyện quân” cho SEA Games chứ hoàn toàn không có một chỉ tiêu nào cho vòng loại Asian Cup dù đây chính là “trận địa” quan trọng hòng xác định năng lực của bóng đá Việt Nam trong mục tiêu thay đổi đẳng cấp tại châu lục. Nói cách khác, chính chúng ta tự vứt bỏ một trong những cơ hội làm thước đo cho năng lực của mình để tập trung cho một danh vị ảo tại SEA Games, ở tuyến kế thừa.

Cho đến bây giờ không ai hiểu nổi vì sao bóng đá Việt Nam cứ tự từ chối những cơ hội để tìm kiếm đẳng cấp tại châu Á. Cái thói quen “chẵn- lẻ” ở từng năm vẫn cứ lặp đi, lặp lại. Cách tuyển HLV cũng vẫn là “2 trong 1” và những thành tích tại đội U23 vẫn được đặt ngang với đội tuyển quốc gia cho dù đến nay không ai chứng minh được sự kế thừa rõ ràng nào giữa lứa cầu thủ U23 với đội tuyển quốc gia sau này ngoài việc chính chúng ta lấy đội trẻ đá thay đội lớn để rồi mặc định đó là đẳng cấp của đội tuyển. Từ trước đến nay, chúng tôi chỉ thấy các cầu thủ trẻ đá ở đội tuyển đóng góp tích cực cho đội U23 chứ không thấy có sự ngược lại. Không hề có bất kỳ sự phân tích tổng hợp mang tính chuyên môn nào cho thấy việc đặt trọng tâm vào U23 ở các năm lẻ là hiệu quả nhưng điều đó vẫn cứ tái diễn hết năm này sang năm khác.

Thế nên mới có chuyện, khi thứ hạng FIFA của Việt Nam đang bết bát thì đội tuyển lại bất ngờ đánh bại Qatar đang đứng trên đến 16 bậc. Rốt cục, chẳng ai biết bóng đá Việt Nam đang đứng ở đâu.

Đăng Linh | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục