Lionel Messi vs Cristiano Ronaldo: Chém gió kiểu Việt Nam

17:39 Thứ tư 16/01/2013

Không biết từ khi nào, người ta đem hai cầu thủ này ra so sánh. Chẳng biết từ bao giờ, cuộc chiến của họ cũng châm ngòi cho cuộc chiến của người hâm mộ dẫu biết cuộc chiến đó không có hồi kết. Chỉ biết chắc chắn một điều rằng: họ không ưa nhau.

Trả lời phỏng vấn, họ luôn dành cho nhau những từ ngữ tôn trọng. Nhưng chắc chắn rằng, trong tâm trí họ luôn ghét nhau. Người thua thì không phục, còn người thắng thì đương nhiên có cái lý của người thắng: chấp làm gì. Thật khó có thể tưởng tượng nổi có một ngày nào đó họ hẹn nhau ở một quán cafe, thăm hỏi nhau và dành cho nhau những lời lẽ thân mật, đàm đạo về bóng đá và về cái cách họ ghi bàn trên sân cỏ. Thế nhưng tác giả xin mạn phép được thêu dệt lên một kịch bản không có thật, với mục đích đóng góp chút cảm xúc của mình dành cho hai siêu sao bóng đá này.

Liệu còn nhiều dịp chúng ta được thấy cảnh này? Ảnh: Internet.

Lionel Messi (Si) và Cristiano Ronaldo (Đô) ở một quán trà chanh cạnh SVĐ Bernabéu trong dịp CR7 bị treo giò.

Si: Chào anh Đô, dạo này anh khỏe không?

Đô: Chào chú Si, anh bao giờ chẳng khỏe như voi, còn chú thế nào? Vẫn dùng thực phẩm chức năng đều đặn chứ?

Si: Thì vẫn. Em nghe Gonzalo (Higuain – đồng đội của Si ở ĐTQG) nó kể sau Gala Quả Bóng Vàng, anh có vẻ buồn?

Đô: Chú biết thừa còn cứ xoáy anh. Anh hỏi chú nếu chú không giành được QBV mà là anh, chú có buồn không?

Si: Ấy chết, vậy là thật à? Em cũng chưa để ý tới cảm giác đó, bởi mấy năm nay em toàn được QBV, nghĩ cũng thấy chán. Em thì chỉ biết cố gắng hết sức cho CLB của mình, còn người ta công nhận hay không thì là việc của người ta. Thực tế là, dù có được hay không em vẫn thấy vui, anh em trong nhà cả mà.

Đô: Chú thì giỏi nói miệng. Mà này, chú thích lập cú đúp. 4 QBV là cú đúp của cú đúp rồi. Thôi có lẽ năm nay đến lượt anh nhỉ? Chú tính đá thế nào thì tính, cuối năm mà anh không được QBV là coi như chú ăn mảnh đấy, anh em như thế khó nhìn mặt nhau.

Si: Ấy, năm rồi em ghi bàn tằng tằng như thế, mà Barcenola cũng có vô địch được La Liga với C1 đâu. Năm nay chủ tịch ra nghị quyết là phải ăn cả 2 danh hiệu. Mà anh biết rồi, Barca đá tiqui-taca như thế mà có mỗi mình em ghi bàn đấy chứ. Mấy lần em cố tình đứng ngoài vòng 16m50 không muốn ghi bàn nữa, nhưng thằng Iniesta cứ cố tình chuyền ngược lại cho em. Để mất bóng thì bị phản công nguy hiểm, thế là em đành phải làm mấy cú cứa lòng vào góc xa. Tưởng ra ngoài thế mà nó cứ lượn vào trong. Tức không chịu được.

Đô: Thôi, chú xổ nho xổ chuối làm gì. Chú thích lập siêu phẩm thì chú cứ nói, sao phải xoắn. Chú cứ lập siêu phẩm nữa đi, bao giờ có nhiều siêu phẩm bằng anh thì anh mới phục.

Si: Em thì sao dám làm điều đó. Ai mà chẳng biết anh đá 10 thì vào 1, ấy chết, vào 5. Mà bàn nào cũng đẹp. Sang năm có lẽ nên kiến nghị FIFA có cái giải cầu thủ lập nhiều siêu phẩm nhất. Như thế anh ẵm chắc giải đó, em cũng đỡ cô đơn.

Đô: Lại nói siêu phẩm, anh thấy dạo này chú ghi bàn bằng đá phạt cứ như cơm bữa. Chú luyện bí kíp ở đâu thế? Sao không sang anh chỉ cho?

Si: Ấy, em thấy anh đá phạt kiểu gì mà thủ môn cứ đứng yên. Mà em thì có cái chân trái độc như thế, không luyện đá phạt thì người ta cười. Em phải mất hẳn 1 năm học hỏi Beckham đó.

Đô: Chú có chân trái, sao không học Rivaldo, học thằng Beckham làm gì? Nó thuận chân phải mà?

Si: Ấy, anh lại không để ý rồi. Beckham nó đá phạt kiểu cứa lòng qua hàng rào, mà như thế thì hợp với em hơn. Nhưng mà học hỏi xong em mới thấy nể tên đó. Không hổ danh huyền thoại của M.U. Mà thế quái nào anh lại được thừa hưởng cái áo số 7 của nó thế?

Đô: Chú đừng có láo. Không phải tự dưng bố già Alex cho anh mặc áo đó đâu. Anh năn nỉ gẫy răng cộng với luyện tập không ngừng nghỉ mới được đó. Áo đó giờ anh mặc chắc chật rồi.

Si: Anh cứ vui tính. Em thấy thằng Valencia đá có ra gì đâu mà cũng được áo số 7 đó thôi.

Đô: Chú không biết lại còn cứ chém. Bây giờ có ai xứng đáng hơn anh ở Old Trafford nữa đâu. Treo áo lên thì đội bóng không có động lực. Mà ai mặc thì cũng rộng, thôi cứ cho thằng Valencia nó mặc, nó đá ở cánh của anh nên cũng được.

Si: Lại nói tới M.U, Real các anh luyện tập thế nào rồi? M.U là xương lắm đấy nha. Anh đá thế nào thì đá, em ngán gặp M.U ở chung kết rồi. Chán phèo.

Đô: Chú cứ yên tâm. Chú cứ vào chung kết đi rồi hãy nói. Năm ngoái đội chú cũng có vào được CK đâu mà chú đòi vô địch?

Si: Đúng là đau thật anh ạ. Năm ngoái thằng Chelsea đá dở ở nội địa như vậy mà gặp bọn em, nó đá như lên đồng ấy. Đã vậy còn chôn bát hương ở cột gôn. Làm em đá hỏng quả penalty. Nhưng mà năm nay nó bị loại ở vòng bảng rồi. Mà em lại đang chín đỏ thế này, vào CK là cái chắc.

Đô: Được. Vậy thì cứ chờ anh. Gì chứ M.U thì anh làm gỏi. Thằng Ferdinand già khú đế rồi, theo sao kịp anh? Còn khung thành ở Old Trafford thì anh lạ gì. Anh ghi bàn ở đó suốt. Anh lập hattrick cho chú xem.

Si: Ấy chết, gặp đội bóng cũ sao anh nỡ làm vậy? Em còn thấy anh nói đó M.U nhà mình nữa cơ mà? Với lại, anh không cập nhật tin tức ah? Thằng Rafael vừa đăng đàn nói sẽ bắt chết anh đấy. Thằng Alves bạn em còn sợ Rafael mà bắt chết anh thì cửa lên tuyển Brazil của nó cũng đóng sập lại đó. Anh làm thế nào cho thằng bạn em đỡ lo.

Đô: Ai? Rafael là thằng nào? Thằng Gary Neville ngày trước đá với anh giải nghệ rồi à? Dù có là ai thay thế chăng nữa thì cũng còn non lắm. Sao mà cản nổi anh. Không được cái C1 mùa này thì cuối năm dứt khoát anh không đi dự Gala QBV đâu.

Si: Anh lại học được cái đó từ bác Mou nhà anh đấy à? Dạo này bác ấy thế nào rồi? Em nghe nói bên Real lục đục lắm hả? Sao chẳng được như bên Barca bọn em thế? Ông Tito đi trị bệnh ung thư mà vẫn cứ đoàn kết, thắng như chẻ tre đấy thôi.

Đô: Số là ông Mou cho Iker lên ghế dự bị. Anh cũng bị sốc. Nhưng mà có thế anh mới được làm đội trưởng chứ. Mà chú biết rồi, không làm số một thì anh đá dở lắm. Vậy nên anh cứ phải tung hô Mou thôi. Bên chú thì nói làm gì, chú thử sang bên anh đá xem có ghi bàn được như năm rồi nữa không?

Si: Em cũng tính chuyển đi, ở đây lâu quá người ta bảo mình chỉ biết đá cho mỗi Barca. Nhưng anh tính, em được CLB nuôi từ bé, bây giờ chuyển đi thiên hạ cười thối mũi. Thôi cứ hết hạn hợp đồng đã rồi tính sau anh ạ.

Đô: Mà thôi, chú ở lại cũng được, chú đi thì lại phá kỷ lục chuyển nhượng của anh. Còn ai nhớ tới anh nữa.

Si: Anh lại chậm tin tức thời đại rồi. Anh không nghe nói bên Việt Nam toàn mua bán cầu thủ phá giá à? Với lại, anh mà chuyển sang PSG, tiền chuyển nhượng cũng đâu kém của em.

Đô: Ờ, kể cũng phải. Thôi. Anh về chuẩn bị cho trận gặp Valencia. Đội chú ẵm cái cúp La Liga rồi thì đội anh cũng phải làm cái cúp Nhà vua chứ. Trận trước bị treo giò thấy ngứa chân quá.
Si: Cúp Nhà vua mà cũng cho anh đá à? Em thì tới cái cúp đó thì cứ ngồi chơi xơi nước. Thôi, anh đá cho tốt, hôm khác mình lại ngồi cafe.

Dẫu biết yêu và ghét chẳng bao giờ ngồi chung một chỗ. Nhưng cuộc sống là vậy, hai cảm xúc đó luôn cùng nhau tồn tại. Là con người, không thể thoát khỏi số mệnh phụ thuộc vào cảm xúc. Vậy nên hãy cứ yêu cho ra yêu, ghét cho ra ghét, bộc lộ hết những cảm xúc của mình để được sống tự do, sống chân thật và cá tính hơn.

(Bạn đọc: Invisible Magnet)

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@tinthethao.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập TinTheThao.com.vn

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam

00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục