Với Sampdoria, Cassano mãi là kẻ chịu ơn

13:43 Thứ tư 03/04/2013

Cassano sẽ gặp lại Sampodria với bao nhiêu cảm xúc. Từ đội bóng này, anh như tái sinh sau khi đã đánh mất mình trong màu áo Real.


1. Nếu cuộc hò hẹn giữa Sampdoria và Inter diễn ra đúng lịch, thì Cassano đã không thể góp mặt vì mệt mỏi. Nhưng ông trời không muốn vậy: Một cơn mưa lớn kèm tuyết xuống Genova, lớn đến mức chính quyền thành phố lo ngại khả năng xảy ra lũ quét, đã khiến trận đấu bị hoãn lại. Để hôm nay, Cassano gặp lại đội bóng cũ trong trận đá bù.

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày tháng 8/2007, khi chủ tịch Sampdoria, Riccardo Garrone, ra quyết định mượn Cassano từ Real Madrid. Khi đó, anh vẫn là thần đồng bóng đá Ý, nhưng đang bị sa lầy ở đội bóng Tây Ban Nha: không được ra sân, mâu thuẫn với Capello và gặp khó khăn trong hòa nhập. Quyết định của Garrone không chỉ cứu rỗi sự nghiệp của Cassano, mà còn giúp bóng đá Ý không vĩnh viễn mất đi một tài năng.

Và quả thật, ở môi trường không hào nhoáng nhưng thân quen hơn, Cassano tỏa sáng như dự kiến. Mùa đầu tiên, anh ra sân 25 trận, ghi 10 bàn và thực hiện 6 đường kiến tạo. Mùa thứ hai, Cassano được chỉ định làm đội phó của Samp, tức trở thành người có tiếng nói thứ ba trong đội, chỉ sau HLV Mazzarri và đội trưởng Palombo. Đấy là tiền đề để Cassano có một mùa 2009/10 hoàn hảo cùng Samp: cùng với Pazzini, họ tạo nên một cặp đôi có sức mạnh phi thường, ghi tổng cộng 28 bàn (chiếm gần 60% số bàn cả đội), gợi cho những người hâm mộ Sampdoria nhớ lại cặp Mancini-Vialli thời huy hoàng. Samp về đích thứ tư ở Serie A mùa đó, và giành quyền lọt vào vòng sơ loại Champions League mùa sau. Cho đến tận bây giờ, đấy vẫn là mùa giải đẹp nhất của Sampdoria từ sau lần lọt vào Chung kết cúp C1 mùa 1991/92.

2. Đó là khoảng thời gian đầu tiên người ta thấy Cassano tạo ra hiệu ứng tốt đẹp trở lại với dư luận, sau bàn thắng phi thường vào lưới Inter trong trận ra mắt Bari ở tuổi 18. Cassano “ngoan” trở lại, vẫn có những thẻ đỏ điên rồ và hành vi quá khích trên sân, nhưng sống có trách nhiệm hơn nhiều. Anh giảm cân. Anh ghi bàn rồi cưới vợ, mà người chủ hôn trong đám cưới hôm ấy chính là chủ tịch Sampdoria, Riccardo Garrone. Garrone trao cho anh cơ hội trở lại. Anh tỏa sáng, và Garrone lại cho anh một gia đình.

Chỉ có điều, cuộc sống một lần nữa lại phải dùng đòn roi với Cassano, khi anh mắc sai lầm chửi chủ tịch Garrone vì một mâu thuẫn nhỏ (không dự Gala trao giải cùng CLB). Về tình cảm, anh mất tất cả từ đó. Cassano có thể được Milan đón về ngay lập tức và tỏa sáng ở đây, rồi sau đó, trở lại tuyển Italia để có một kì EURO 2012 không đến nỗi nào. Nhưng vết thương do chính anh gây ra, với Samp và Garrone, mãi mãi không bao giờ lành miệng. Khi Riccardo mất vào tháng 1/2013, anh là người ân hận nhất.

3. Hôm nay thì Samp là đối thủ. Nhưng có thể tin rằng, sẽ không còn bộ mặt bất cần của Cassano xuất hiện trên sân nữa, như 2 lần anh gặp lại đội bóng cũ Milan ở mùa này. Các doriano (tifosi Sampdoria) có thể la ó, có thể chửi rủa và cầu mong Cassano gục ngã thật sự trên sân. Nhưng những gì đã có với Samp, những gì đội bóng và thành phố này đã cho Cassano, chắc chắn không dễ quên. Đấy là ân nghĩa, không phải duyên nợ.

Cuộc đời và sự nghiệp của Cassano là một chuỗi những sai lầm như thế, gắn bó rồi phản bội, trên lằn ranh mong manh của ân huệ và hận thù.

Đêm nay, Cassano gặp lại Sampdoria, sau một cơn mưa lớn…
Đỗ Hiếu | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục