Andrea Pirlo đã khóc sau trận chung kết với Tây ban Nha |
“Em viết về anh, bài thơ trong một đêm không ngủ
Khi đôi mắt Địa Trung Hải đã ám ảnh em,
Đôi bàn chân anh trĩu nặng rời khỏi trận đấu,
Anh đã cống hiến hết sức rồi, đừng bật khóc nhé anh
Em biết rằng trái tim anh đã là muôn vì sao sáng
Bởi những cố gắng mệt nhoài của người tuyển thủ già cần mẫn hy sinh
Anh vẫn sống dù không danh hiệu
Bởi chẳng danh hiệu nào đủ ghi dấu những nỗ lực nơi anh
Cơ hội thật mong manh, và có lẽ cũng trôi nhanh như một trận đấu
Khi trọng tài tuýt còi là tất cả đã ra đi
Thật nghiệt ngã và cũng công bằng như cuộc sống,
Khi tinh thần, nghị lực và tài năng của anh sống mãi trong triệu người hâm mộ rồi
Mong anh ngủ bình yên bên gia đình ấm cúng
Quá khứ đã khép lại, và lịch sử đã sang trang,
Chẳng điều gì có thể làm ta chùn bước,
Khi tình yêu nước Ý-bóng đá trong tim anh vốn chẳng có bến bờ
Em cũng sẽ ngủ ngoan và mong chờ tương lai tốt đẹp
Và cúp vàng không đến cũng chẳng sao
Vì có bao giờ người ta đong đếm tình yêu và hạnh phúc
Được sống trọn vẹn với khát khao của mình là những phút thăng hoa
Và em sẽ bật khóc thay anh, cho nỗi niềm dang dở
Bởi ước mơ cứ cháy mãi không ngừng,
Khi mới chỉ là một cô gái nhỏ
Ánh mắt Địa Trung Hải đã ám ảnh em…”.
(Bạn đọc: Nguyễn Thu Trang)
|
Nguồn: xevathethao.vn |
Copy Link
00:00 30/11/-0001